Bốn năm chung sống dưới một mái nhà là ngần ấy thời gian mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng không lúc nào thực sự êm ấm. Căn nhà rộng rãi đôi khi ngột ngạt hơn cả căn phòng trọ nhỏ ngày xưa tôi từng ở, bởi không khí nặng nề, những lời nói bóng gió, và cả những ánh nhìn dò xét không ngừng. Tôi biết bà vốn là người kỹ tính, nhưng sự kỹ tính ấy, trong mắt tôi, thường xuyên biến thành sự xét nét, đặc biệt là chuyện bếp núc và cách tôi dạy con.
Nhiều bận, sự ấm ức trào lên đến tận cổ, tôi chỉ muốn thốt ra lời đề nghị thuê nhà riêng cho xong. Ít nhất, ở một mình, tôi sẽ không phải bận tâm chuyện bát đĩa có sạch bong như ý bà, hay con tôi có được ngồi ngay ngắn đúng tư thế khi ăn. Nhưng chồng tôi, anh Hải, là con trai độc nhất, một người con hiếu thảo đến mức tôi không thể nào đủ nhẫn tâm để kéo anh ra khỏi vòng tay mẹ.
Thế là, mọi chuyện cứ thế diễn ra trong một sự im lặng căng thẳng. Căn nhà như một cái nồi áp suất khổng lồ, chỉ chờ một mồi lửa nhỏ là mọi oán giận, uất ức sẽ bùng nổ. Tôi cố gắng nhẫn nhịn, nuốt những lời lẽ khó nghe vào trong, nhưng sâu thẳm, trái tim tôi vẫn ngày càng nặng trĩu. Mỗi bữa cơm là một thử thách, mỗi câu chuyện là một bãi mìn.
Một buổi tối định mệnh, sau bữa cơm, khi tôi đang dọn dẹp bát đĩa, mẹ chồng buông một câu nhẹ tênh nhưng cứa vào lòng tôi như dao: “Ăn mặc luộm thuộm thế này, không lo giữ dáng thì chồng sớm chán đấy con ạ.” Câu nói như giọt nước tràn ly, đánh sập bức tường cam chịu trong tôi. Nước mắt không kìm được mà chảy dài.
Tôi không thèm nói một lời, chỉ vội vàng bế con đang ngồi chơi dưới sàn, lao về phòng. Cánh cửa đóng sập lại, như thể muốn cách ly tôi khỏi cả thế giới ngoài kia. Ôm con vào lòng, tôi cảm thấy tủi thân cùng cực, bao nhiêu ấm ức tích tụ bấy lâu cứ thế vỡ òa thành tiếng nức nở không thành tiếng. Con bé ngơ ngác nhìn mẹ, rồi vòng tay nhỏ xíu ôm lấy cổ tôi, như một sự an ủi vô hình.
Tối đó, tôi nằm trên giường, mắt dán vào màn hình điện thoại, lướt qua những dòng tin tức vô hồn. Trong lòng trống rỗng, tôi chỉ muốn tìm một lối thoát, một thứ gì đó có thể làm dịu đi sự tức giận và thất vọng đang gặm nhấm. Rồi bất chợt, một quảng cáo về lớp học pickleball dành cho người trung niên hiện ra. “Pickleball,” tôi lẩm bẩm, một môn thể thao lạ tai.
Ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi như một tia sáng giữa đêm tối: “Nếu mẹ có chỗ ra ngoài, bớt ở nhà xoay quanh tôi, có lẽ mọi chuyện sẽ đỡ căng thẳng hơn nhiều.” Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đến việc “giải thoát” bản thân khỏi ánh mắt soi mói của bà. Đó là một ý tưởng ích kỷ, nhưng vào thời điểm ấy, tôi thấy mình đã quá kiệt sức để nghĩ xa hơn.
Sáng hôm sau, tôi lấy hết can đảm năn nỉ chồng: “Anh ơi, hay mình đăng ký cho mẹ đi học pickleball đi. Thể thao tốt cho sức khỏe mà, mẹ ở nhà mãi cũng buồn.” Tôi cố gắng tỏ ra thật tự nhiên, che giấu động cơ thực sự của mình. Anh Hải nhìn tôi đầy ngạc nhiên, rồi gật đầu đồng ý, có lẽ anh cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong nhà và mong muốn một sự thay đổi.
Ban đầu, như tôi dự đoán, mẹ gạt phắt đi: “Già rồi, đi đứng không khéo lại ngã thì sao? Tay chân lóng ngóng, làm trò cười cho người ta à?” Giọng bà đầy vẻ hoài nghi và từ chối. Tôi không nản lòng, cố gắng tìm kiếm những hình ảnh, video về môn thể thao này, đặc biệt là những hội nhóm người lớn tuổi đang chơi.
Tôi đưa điện thoại cho bà xem, chỉ vào những bức ảnh các cô, các bác cùng tuổi đang cười tươi rói, tay cầm vợt, dáng vẻ đầy năng lượng. Có lẽ chính nụ cười rạng rỡ, ánh mắt hân hoan của những người bạn đồng trang lứa đã chạm đến điều gì đó trong lòng bà. Bà nhìn rất lâu vào màn hình, ánh mắt vốn nghiêm khắc bỗng ánh lên vẻ tò mò.
Chẳng hiểu sao, sau khi nhìn thấy những hình ảnh ấy, bà bỗng đổi ý. “Thôi được rồi, đăng ký thì đăng ký. Nhưng mà nhớ, có ngã thì con phải chịu trách nhiệm đấy nhé!” Giọng bà vẫn còn chút càu nhàu, nhưng tôi biết, đó là dấu hiệu của sự chấp thuận. Một tia hy vọng nhỏ nhoi nhen nhóm trong lòng tôi.
Ngày đầu tiên đưa bà ra sân, tôi chỉ mong… bà ham vui rồi mải mê, bớt ở nhà xoay quanh tôi, bớt xét nét tôi. Tôi thầm nghĩ, thậm chí cơm không cần nấu, nhà không cần dọn cũng được, miễn sao bà tìm thấy một niềm vui, một thú vui nào đó để giải tỏa năng lượng. Tôi chỉ muốn không khí trong nhà được dễ thở hơn một chút.